Hiển thị các bài đăng có nhãn tieu thuyet tinh yeu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tieu thuyet tinh yeu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

7 Kiếp Xui Xẻo - Cửu Lộ Phi Hương

Tôi không phải là một người yêu thích các thể loại tiểu thuyết được viết bởi tác giả Trung Quốc. Từ trước đến nay tôi luôn cho rằng đó là thể loại tiểu thuyết vô vị và dễ đầu độc con người nhất, bởi những vai nam chính, nữ chính đều được tôn lên nét đẹp, tài năng không gì có thể chế nhạo được, lời thoại thì ướt át. Một trong những quan điểm sống của tôi là không có ai hoàn hảo, tiểu thuyết cũng vậy, nhân vật càng hoàn hảo, càng phi thực tế và mộng ước hóa những gì không thật. Con người không nên sống phi thực tế. Tôi lên án chúng. Và cứ thế, cho đến một ngày rất vô tình, tôi đọc tác phẩm 7 Kiếp Xui Xẻo của tác giả Cửu Lộ Phi Hương, tôi đã thực sự bị cuốn vào câu chuyện đó. 

Cốt truyện cũng rất bình thường và dễ gặp như trong phim bộ chúng ta hay xem. Nội dung là hai vị tiên nhân trên cõi thiên giới, chàng là Sơ Không thần quân, người thống lĩnh mười hai thần quân trong phủ Mão Nhật Tinh Quân, nàng là Tiểu Tường Tử, một áng mây lang thang mải mê rong chơi vô tình được Nguyệt Lão say rượu điểm hóa thành tiên. Trong một lần va chạm tại điện Nguyện Lão, vì một cây quạt rách, tính hống hách, kiêu ngạo của cả hai vị thần tiên, họ đã có cuộc chiến dẫn đến hệ lụy khá nghiêm trọng là rối dây tơ hồng, làm tình duyên chốn dân gian bị hủy hoại và hỗn độn. Vì vậy, Ngọc Hoàng Đại Đế đã phạt họ phải cùng nhau trải qua bảy kiếp tình duyên nhằm hóa giải mâu thuẫn của đôi bên. Mỗi kiếp đều là một câu chuyện tình đầy thú vị. Những gì được viết sẵn đều bị hai vị tiên tử đảo lộn, đến Tháp Tháp Thiên Vương phải đau đầu ra lệnh nếu còn không ngoan ngoãn chịu đúng lịch kiếp thì họ sẽ chịu phạt của Diêm Vương. Từ kiếp tình duyên thứ tư trở đi, câu chuyện hấp dẫn hơn khi có sự xuất hiện của một đọa tiên vì tham vọng mà rơi vào tà đạo. Cùng nhau chịu nạn, cùng nhau chiến đấu, quan tâm lẫn nhau, giữa họ đã phát sinh tình cảm mà bởi tính khí ngang bướng và kiêu hãnh của bản thân mà không ai thừa nhận. Câu chuyện kết lại rất hậu. 

Điều khiến tác phẩm này thu hút tôi đó là giọng văn của Cửu Lộ Phi Hương. Cô có một cách kể chuyện rất tự nhiên, vui tươi, hóm hỉnh và hài hước. Cách xưng hô, văng tục của các nhân vật cực kỳ gần gũi, không quá tô điểm, nhấn nhá tài năng. Những tình tiết bất ngờ khiến độc giả buồn vui lẫn lộn. Đoạn thì mãi cười không ngớt, đoạn thì nước mắt đã rơi lúc nào không hay. Cứ thế sẽ không thể ngừng nghỉ mà đọc mãi đến hết truyện để rồi cười mãn nguyện với một chuyện tình oan gia quen thuộc nhưng lại rất riêng. Không phải là nữ nhân là sẽ dịu dàng, nhưng cá tính mạnh mẽ cũng không đồng nghĩa là không thể ấm áp. Không phải cứ là đàn ông là sẽ chững chạc, nhưng khi trẻ con nhất cũng không hẳn là không trưởng thành. Nhân vật và câu chuyện của họ cứ thế lưu mãi trong ký ức tôi. Không biết tự bao giờ, đã đọc tiểu thuyết này đến hơn ba lần. Mỗi lần vẫn y nguyên dư vị ban đầu. 

Lattercia Moon
CTV Thư viện sách iBookStop
** Vui lòng trích dẫn nguồn khi chia sẻ. Xin cám ơn!

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

Có một tình bạn như thế?

Có một tình bạn như thế là bài viết được viết từ cảm xúc đến từ quyển sách “Nơi cuối cầu vồng” – Cecelia Ahern

Mối liên hệ duy nhất và cũng là lý do tôi quyết định mượn cuốn “Nơi cuối cầu vồng” trong một rừng sách của Thư viện iBookStop, lời giới thiệu sách đề cập đến việc trao đổi những bức thư, bức email qua lại giữa hai nhân vật chính. Nguyên văn thế này: “Nơi cuối cầu vòng, cuốn tiểu thuyết được viết lên từ những dòng thư, những cuộc chat và những tấm bưu thiếp các nhân vật trao gửi cho nhau qua bao năm tháng,...” 

Đó cũng là cách tôi đang dùng để liên lạc với người mình yêu. Một sự đồng cảm và tò mò về nội dung sách theo kiểu thế. Nó chính là cơ duyên đưa tôi đến với những dòng email dí dỏm, những dòng thư ngắn có dài có, đôi khi là viết vội nhưng ẩn chứa sự chân thành, quan tâm và yêu thương dành cho nhau.

Trong suốt hơn 40 năm, một nam một nữ liên tục viết thư cho nhau, chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ, từ những bức thư để trong hộc bàn suốt giờ học năm lên bảy (nội dung rất ư thú vị, cái mũi to nhất trên đời của cô giáo chủ nhiệm này, cậu bạn chuyên ăn gỉ mũi này,…) đến kế hoạch trốn học và cùng nhau lang thang khắp nơi trong lần sinh nhật 16 tuổi, những tiết học chán ngắt, những cơn đau dạ dày,… những tưởng chẳng có gì họ không nói cho nhau nghe, đến sau này khi mỗi người có gia đình riêng của mình họ vẫn tiếp tục; vậy bạn có bao giờ nghĩ giữa họ tồn tại thứ gọi là tình bạn?

Guồng máy xã hội quay cuồng, người ta không còn nhiều thời giờ cho nhau. Ít đi những giây phút trao đổi cùng nhau, đơn giản chỉ là chuyện vặt vãnh trong ngày, người ta đã quên mất đi thói quen ấy. Rồi dần dần người ta cảm thấy xa nhau bởi đơn giản ngừng chia sẻ là ngừng cảm thông. Và tôi ước rằng mình sẽ không bao giờ gặp phải hoàn cảnh như thế, nhưng chắc có lẽ khó lắm.

“Cuộc đời chúng ta do thời gian tạo nên. Ngày của chúng ta được tính bằng giờ, lương của chúng ta cũng được tính bằng những giờ đó, kiến thức của chúng ta được tính bằng năm. Chúng ta chộp lấy vài phút vội vàng trong một ngày bận rộn để nghỉ uống cà phê. Chúng ta vội vàng quay lại bàn làm việc, chúng ta xem đồng hồ, chúng ta sống bằng những cuộc hẹn. Ấy thế mà cuối cùng thời gian cũng hết và ta tự nhủ với trái tim ta liệu những giây, phút, giờ, ngày, tuần, tháng, năm và thập kỷ có đang sử dụng theo những cách tốt nhất có thể chưa.

Mọi thứ đang quay xung quanh ta – công việc, gia đình, bạn bè, người yêu… ta chỉ cảm thấy như muốn hét lên “NGỪNG LẠI”, nhìn quanh, sắp xếp lại thứ tự một vài thứ và sau đó lại tiếp tục. (…)”

Một trong số hàng nghìn những suy nghĩ được nhân vật chia sẻ cùng nhau. Hơn 400 trang sách, tôi đi qua đủ các cung bậc của cảm xúc. Chút vui nhộn nghịch ngợm thời học sinh cũng từng viết thư dấu trong học bàn, bị thầy cô bắt được ngượng chín cả mặt, là tôi thôi chứ hai nhân vật chính trong truyện họ dửng dưng lắm, chưa kể là thích thú ấy chứ. Chút ngang bướng truyện trường truyện lớp truyện học tập của tuổi thiếu niên, rồi giận hờn trách móc khi xa cách về không gian, khi nghĩ rằng người kia không còn quan tâm đến mình:

“Gửi tên bạn khốn kiếp kém chu đáo nhất,

Tớ đang viết cho cậu lá thư này vì tớ biết rằng nếu nói thẳng vào mặt cậu điều tớ phải nói thì có lẽ tớ sẽ đấm cậu mất.

Tớ không còn biết cậu nữa rồi. Tớ không còn gặp cậu nữa. Tất cả những gì tớ nhận được là vài dòng viết vội hay cái email ngắn tũn lâu lâu cậu gửi một lần. Tớ biết cậu bận và tớ biết cậu có Bethany, nhưng ê này? Tớ được coi là bạn thân của cậu cơ mà.

Cậu không biết mùa hè này như thế nào đâu. Kể từ khi còn nhỏ chúng ta đã luôn xua đi bất kỳ người nào có thể là bạn ta cho đến khi chỉ còn lại mỗi cậu và tớ. Không phải vì chúng ta không muốn có thêm bạn khác, mà chỉ đơn giản là ta không cần họ. Cậu lúc nào cũng có tớ. Tớ lúc nào cũng có cậu. Bây giờ cậu có Bethany và tớ chẳng có ai cả.

Thật đáng buồn là có vẻ như cậu không còn cần tớ nữa. Tớ cũng cảm thấy mình như những người khác kia, những người đã từng cố gắng trở thành bạn chúng ta ấy. Tớ biết có lẽ cậu không cố tình làm thế, cũng như chúng ta đã không bao giờ cố tình làm thế trước đây. Dù sao đi nữa tớ cũng không rên rỉ về việc tớ ghét cô ta đến thế nào đâu, tớ chỉ cố gắng nói cho cậu biết rằng tớ nhớ cậu thôi. Và rằng, ừm… tớ cô đơn. (…)”

Nguồn: Pinterest
Tình bạn của họ quá đẹp, đến mức họ sống trong nó quá lâu, họ sợ phải mất đi người kia, nỗi sợ lớn đến mức họ đánh đổi tất cả để thà giữ nó mãi mãi như thế hơn là dám chấp nhận thử thách tạo một bước ngoặt để đưa mối quan hệ đi xa hơn. Họ luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho nhau nhưng với danh nghĩa tự họ đặt ra là tình bạn thế thôi. Để rồi mỗi bên luôn dằn vặt sao mình không nói thế này, không làm thế kia, không cư xử khác đi… không làm điều đúng với lòng mình. Trao đổi mail với nhau đều đặn nhưng vẫn còn đó những dòng thư được viết ra nhưng chưa bao giờ đến tay người nhận.

Và rồi 40 năm sau, chuyện gì đến cũng đã đến, sẽ là câu trả lời liệu có tồn tại một tình bạn như thế trên đời?

Bạn nếu đang có may mắn ở cạnh người thân yêu của mình, hãy tận dụng cơ hội mỗi ngày để trao đến họ những yêu thương thật sự từ trái tim. Còn nếu bạn đang ở xa, khoảng cách địa lý không cho phép bạn được nhìn ngắm khuôn mặt người thân yêu mỗi ngày, hãy viết thư, gọi điện, email, gửi tin nhắn… bất kì điều gì có thể để họ biết rằng với bạn họ rất quan trọng, họ là tất cả những gì bạn có được trên đời này. Nếu bạn đang yêu ai đó, nhưng nhiều nỗi sợ hãi ngăn bạn thể hiện tình cảm của mình, hãy mạnh dạn thử một lần trong đời vứt bỏ hết để nhắn một cái tin rằng bạn yêu người đó biết bao, cuộc sống vốn dĩ ngắn ngủi lắm bạn ạ, vô cùng ngắn ngủi…!

Phương Ngân
CTV Thư viện sách iBookStop – www.iBookStop.vn
Mọi chia sẻ, thư từ vui lòng gửi về: ibookstop.vn@gmail.com

Các bạn vui lòng trích dẫn nguồn khi chia sẻ lại bài viết này. Xin cám ơn!

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

Không kết hôn liệu có chết? - Chiêm Qua

Không kết hôn liệu có chết?” (Chiêm Qua, NXB Hồng Đức, 2013, giá bìa 92.000 đồng) là tác phẩm tâm lý xã hội phù hợp với độc giả nữ từ 28 - 35 tuổi vì không phải là chuyện tình lãng mạn, kịch tính mà chỉ đơn thuần là câu chuyện xã hội của ba cô gái trẻ trung, thành đạt và từng trải qua biến cố, thăng trầm trong tình yêu.

Không bi kịch, không lụy tình, ướt át và không tô hồng tình yêu hay tính cách kiểu mẫu hoàn hảo như trong các tiểu thuyết tình yêu khác. Tác phẩm bao gồm những mảnh ghép cuộc đời không chỉ của ba cô gái nhân vật chính trong truyện mà còn của những nhân vật phụ khác ở vai trò người mẹ, người con, đồng nghiệp, người yêu cũ...

Câu chuyện “mẹ chồng nàng dâu”

Trong các nước Á Đông, có thể nói Trung Quốc là đất nước mang nặng tư tưởng phụ hệ, trọng nam khinh nữ, dù các thành phố, thủ đô lớn hiện nay đã có tư tưởng cởi mở, phóng khoáng nhưng ở các thị trấn, làng quê nhà nào có con gái thì xem như đã thất bại vì “nữ sanh ngoại tộc”, “xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”. Cũng chính bởi tư tưởng này mà qua tác phẩm, tôi có thể nhìn thấy hai hệ lụy của nó:

*Một là, sự đùm bọc, coi trọng con trai của gia đình, nhất là của những bà mẹ đến mức khi đã trở thành người đàn ông thì người con trai này mất đi sự tự lập, quyết đoán và chính kiến của mình. Đó là lúc anh ta chẳng còn biết đâu là lẽ đúng sai và việc cần làm của một nam nhi “đầu đội trời, chân đạp đất”. Có thể bao biện rằng đó là vì sự hiếu thuận với bậc sinh thành nhưng sống bất nghĩa, bất trung thì sau cùng anh ta cũng tự mình trói mình vào thế giới cô độc và thất bại. Chưa kịp thành đại nhân thì anh ta đã trở thành tiểu nhân sống dưới mộng tưởng về quyền đàn ông mà cha mẹ anh không ngừng nhồi nhét, giáo huấn ngay từ nhỏ.

*Hai là, sự nhẫn nhục, chịu đựng sự bất công trong sự đối xử giữa gia đình chồng và nàng dâu đã không làm những nàng dâu trong cuộc nhìn thấu sự việc – người có thể thay đổi sự tàn bạo này chính là các cô. Nếu chỉ vì năm xưa khi về nhà chồng làm dâu phải cam chịu bất bình đẳng và đến đời sau khi con trai mình có vợ, các cô lại lấy cách đối đãi năm xưa áp lên những nàng dâu mới này thì cái vòng tuần hoàn ấy mãi lặp lại. Sau cùng những thân phận phụ nữ ở xó bếp thì mãi ở xó bếp.

Những cô gái hiện đại

Hiện đại không chỉ gắn với cái mác biết cách sống hưởng thụ, ăn mặc hợp thời mà còn là sự thấu hiểu sự việc và con người hợp tình hợp lý, không đặt nặng cái tôi và nhu cầu cá nhân lên trước nhưng đồng thời biết lắng nghe điều tâm khảm mong cầu.

Tiểu Mỹ - cô gái thuộc cung Ma Kết, tài sắc song toàn với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nổi bật trên hết chính là sự điềm đạm, triết lý sâu sắc. Là cô gái đa mưu và thông minh nhất trong nhóm nhưng Tiểu Mỹ không lạm đụng điều đó để tư lợi cho cá nhân mà cô dùng trí của mình đối nhân và dùng tình để thu phục nhân. 

Đứng ở ngã ba đường hoặc là an phận lấy chồng làm dâu vì trót mang tiếng ăn ở với đàn ông nhiều năm, hoặc là từ bỏ chẳng màn sự dèm pha của mọi người thì cô đã chọn cách từ bỏ. Điều đáng kể chính là ngày cô dứt áo ra đi cũng là lúc Du Tử và gia đình anh nhục nhã nhận ra cái cương dùng để thu phục cô chẳng qua chỉ là “cọng lông gà” của tiểu nhân và quên mất họ đang sống trong xã hội hiện đại, tư tưởng đã phóng khoáng hơn.

Đường Đường – cô gái thuộc cung Cự Giải, là cô gái thời thượng, hoạt bát nhưng chứa đựng trái tim mong manh, nhạy cảm, bởi điều đó mà cô là một trong ba cô gái có chuyện tình bi thương nhất và cũng vì mối tình này mà cô mất đi thiên chức làm mẹ, mang trong mình nỗi mặc cảm này và tránh xa các mối quan hệ nam nữ. Tuy nhiên, ở cô vẫn luôn toát lên vẻ lạc quan và bao dung, luôn vì bạn mà xông pha và sau cùng là một kết thúc có hậu cho cô.

Văn Văn – cô gái thuộc cung Sư Tử, văn võ song toàn, phóng khoáng tự nhiên nhưng lại vướng vào gã đàn ông tự xem mình là “cái rốn của vũ trụ” dù là bản chất gã không phải là đàn ông xấu. 

Khởi đầu câu truyện là sự dàn xếp của gia đình hai bên đốc thúc đôi trẻ sớm tiến đến hôn nhân trong khi trước đó một tiếng cô và anh đã chính thức chia tay. Vì cả nể và vì chữ tình chữ nghĩa, Văn Văn đã phải miễn cưỡng chấp nhận kết hôn với Lý Cường. Chính trong quá trình chuẩn bị cưới này, cô và anh dần nhận ra mấu chốt làm mối quan hệ họ trở nên bất hòa là vì sự thiếu hòa hợp tính cách trái ngược của mỗi người. Dù Văn Văn là cô gái đến từ võ môn nhưng cô vẫn là con gái với những mong muốn có được sự lãng mạn, ngọt ngào, quan tâm sâu sắc đến từ bạn trai. Trong khi Lý Cường vẻ ngoài tháo vát, biết quan tâm nhưng anh luôn bộc trực trong lời nói, che giấu suy nghĩ thật trong đầu vì anh sợ người ta sẽ vì đó mà tự phụ, coi thường anh, và cũng phần vì anh tự xem mình là trung tâm vũ trụ. Chính vì vậy, anh và cô luôn khắc khẩu, chẳng ai nhường ai.

Tình yêu

Trong tác phẩm này, tình yêu được nhắc đến không phải là một tình yêu màu hồng, tiếng sét ái tình mà là một tình yêu với trái tim độ lượng, bao dung hơn khi một trong hai đối phương thôi nghĩ về bản thân và hãy biết quý trọng những gì mình đang có. 

Dù rằng tình yêu Tiểu Mỹ và Du Tử không thành nhưng tôi nhận thấy trong đó Tiểu Mỹ đã biết nghĩ cho Du Tử nhưng do Du Tử thiếu chính kiến nên đã đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh. Tình yêu của Đường Đường chỉ thực sự đến ở đoạn gần cuối truyện, đó là lúc Bình Tử đón nhận cô không phán xét và ước mong cùng cô hướng về tương lai một cách tích cực hơn, thoát khỏi sự mặc cảm của chính mình. Mặc khác, Quang Tử mặc dù mang tiếng là kẻ phụ tình nhưng trong toàn bộ câu chuyện, anh là người không có quyền lựa chọn và vì bảo vệ Đường Đường và bất kỳ người con gái nào đến với anh nên anh chấp nhận sống như kẻ ẩn dật vì tình hiếu nghĩa với người mẹ mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt. Với tình yêu của Văn Văn và Lý Cường, chỉ đến cuối truyện họ mới nhận ra rằng tuy là bất đồng nhau nhưng tình cảm vẫn còn đó và luôn quan tâm, nghĩ về đối phương, cái thiếu của họ chính là từ bỏ cái tôi và cái cần chính là thời gian.

Tác phẩm lấy bối cảnh xã hội hiện đại những năm 2010 ở Bắc Kinh nhưng người đọc sẽ tìm thấy đâu đó dư tàn của xã hội phong kiến cũ vẫn còn đó. Điều quan trọng trên hết, người đọc cũng sẽ tìm thấy sự đấu tranh đến cùng của những cô gái trẻ với khát khao được sống bình đẳng, quyền tự do mưu cầu cuộc sống cá nhân không áp đặt; của những bà mẹ đã từng có quá khứ khổ đau, ám ảnh với mong muốn thay đổi cục diện, xóa bỏ sự bất bình đẳng và trở thành những phụ mẫu hiện đại vun vén hạnh phúc vợ chồng con cái mình.

Sau cùng, Không Kết Hôn Liệu Có Chết là một tác phẩm đáng để đọc để không chỉ hiểu về tình yêu mà còn là tinh thần sống lạc quan dù trong mọi hoàn cảnh, cũng như hiểu thêm về con người, xã hội Trung Hoa thời nay.

Cú Mèo
Thư viện iBookStop.vn
Xin vui lòng trích dẫn nguồn khi chia sẻ. Cảm ơn! :)